Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
"Tớ đâu có nói tớ thích anh ấy." Tôi phản đối.

"Không thích, cậu định lừa ai hả? Người ta không mời cậu đến nhà, nhưng sáng thứ bảy tuần nào cậu cũng chạy như xung phong ra trạm xe. Cậu nói xem vì sao trước mặt các nam sinh khác cậu tỉnh táo thế mà trước mặt anh ta chỉ số thông minh tự động chỉ còn số lẻ hả?" Một câu của lão Lục khiến tôi bị sặc không còn lời nào để nói.

Lão Đại lén nói với tôi: "Cậu đừng để tâm đến lời các cậu ấy. Thật ra tớ có thể hiểu Kỷ Thế Phàm. Đối với người có gia cảnh như các cậu, cảm nhận của bản thân là quan trọng nhất, nhưng với những người như chúng tớ thì không phải. Từ nhỏ chúng tớ đã trải qua nhiều trắc trở, chẳng lẽ tình yêu không phải quá xa xỉ hay sao? Bố mẹ quan trọng, anh chị em quan trọng, người mình yêu cũng quan trọng, chỉ có bản thân mình không quan trọng. Hơn nữa anh ấy còn là đàn ông. Hoàn cảnh của tớ còn tốt hơn của anh ấy, chí ít tớ có nhà cửa đàng hoàng, thân thể khỏe mạnh. Hai điều cơ bản này anh ấy cũng không có. Khả Nghi, tin tớ đi, để ý càng nhiều càng không dễ dàng động vào tình cảm, bởi những thứ anh ấy có được quá ít, không mua được những thứ xa xỉ, càng không chịu nổi nếu mất đi."

Dừng một lát, cô ấy còn nói: “Tớ tin anh ấy thật lòng thích cậu, cũng tin có rất ít người có thể từ chối cậu. Khả Nghi, nếu cậu thật lòng thích anh ấy, hãy bỏ qua sự tự ái kiêu hãnh, chủ động hơn một chút."

Tôi cười khổ: "Tự ái kiêu hãnh? Có gì mà tớ còn không bỏ được. Chỉ là đó là một bước cuối cùng, nếu anh ấy từ chối thì tớ chết mất."

Lão Đại bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cười: "Cuộc sống thật thú vị. Tớ chợt nghĩ, ông Trời cũng có khi rất công bằng, khiến một người mất đi thật nhiều rồi sẽ lại bồi thường cho người ta. Ví dụ như cậu đối với Kỷ Thế Phàm."

Xuân qua hè đến, lại đến kỳ nghỉ hè, tôi chuẩn bị bước vào khai giảng năm thứ ba. Tôi và Thế Phàm vẫn giậm chân tại chỗ, chính xác ra tôi cảm thấy càng xa nhau hơn. Tôi ở trong cửa hàng, thấy A Lan bận rộn như bà chủ, càng thấy mình thừa thãi.

Trời nóng lên, có nhiều muỗi, trên người Thế Phàm nổi từng mảng từng mảng mẩn đỏ. Lúc A Lan vén áo anh lên xoa thuốc, tôi vừa bị động tác của A Lan vừa bị những mảng đỏ làm giật nảy mình. Bởi trước mặt tôi bao giờ anh cũng ăn mặc chỉnh tề, lúc trời nóng cũng quần dài áo dài. Thế Phàm đang chuyên tâm nghiên cứu đồ điện trong tay, không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo mặc dù trong cửa hàng đang nóng như lồng hấp. Tôi nhịn xuống cơn xúc động muốn bỏ chạy, lạnh lùng nhìn.

Tôi nhẫn nhịn rất khó khăn, nhưng không bao lâu sau, có người khách vừa đến nói một câu: "Ai dà bạn gái của cậu đối với cậu thật tốt." chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Ồ đúng vậy, thì ra trong mắt người khác, A Lan mới là bạn gái anh, còn tôi chẳng qua chỉ là người khách đang đợi đồ được sửa thôi.

Thế Phàm cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, nhanh như chớp liếc tôi một cái, tôi nghĩ sắc mặt của mình nhất định rất khó coi, trước khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra, tôi tông cửa chạy ra. Tôi khóc suốt dọc đường ngồi trên xe về nhà, không để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh.

Về nhà tôi đặt tour du lịch một người đến Lệ Giang, sau đó ngủ li bì ba ngày liền. Trong lúc ấy mẹ tôi kể có bạn học Tiểu Lan gọi đến, tôi chỉ nói vâng con biết rồi. Ba hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý, lên đường.

Nghe nói Lệ Giang là nơi người ta dễ dàng gặp gỡ định mệnh, nhưng điều này không xảy ra với tôi. Tôi nấn ná ở đó cả một tháng, ban ngày đạp xe dạo chơi khắp nơi hoặc cùng những khách du lịch mới quen đi bộ đường dài đến những cảnh đẹp quanh đó; buổi tối hỉ hả tán gẫu với mọi người trong quán bar, muộn nhất 12 giờ đêm về phòng ngủ. Tôi không biết mình đã thay đổi từ khi nào, ở cùng Thế Phàm vài năm, một người bốc đồng như tôi đã học tự kiểm soát bản thân khá tốt. Cũng coi như một thu hoạch phải không? Tôi tự an ủi mình.

Trở về nhà, mẹ thông báo cho tôi trong tháng này có đủ hết mọi người gọi điện tới tìm tôi, trong đó lại có bạn học Tiểu Lan. Tôi hỏi mẹ nói thế nào, mẹ tôi nói mẹ cũng chỉ bảo người ta con đi chơi thôi. Vâng, con biết rồi.

Không lâu sau khi khai giảng, các chị em cũng biết khúc nhạc dạo tình yêu dài miên man của tôi đã kết thúc, bởi sáng thứ bảy tôi bắt đầu ngủ nướng. Lão Lục thở dài, tớ cứ tưởng đằng sau khúc nhạc dạo lượt thượt này phải là bản hòa tấu hoành tráng chứ, ai dè... lại là cái hố.

Tôi cũng cười, nhưng vừa cười thì nước mắt chảy ra. Kết quả là toàn bộ hoạt động yêu đương cuối tuần của mấy người kia tạm dừng, lão Đại còn không đi làm thêm mà dẫn tôi tham gia lớp bồi dưỡng này đoàn thể xã hội kia, còn không phải định tác hợp cho tôi với ai đó sao. Tôi nói tôi không sao, các cô ấy nhìn tôi có vẻ cũng còn ăn được ngủ được, còn đau ư, làm sao tránh khỏi, các cô ấy an ủi mình cũng an ủi tôi, không lâu sau khôi phục trật tự cuộc sống của từng người. Chỉ mình tôi biết tôi không ổn. Đến cái thứ bảy thứ ba, quỷ thần xui khiến tôi lại ngồi nhầm xe buýt đến con phố quen thuộc kia. Tôi thở dài, thôi đến rồi thì nhìn từ xa một cái. Thật kỳ lạ, ở cửa hàng vắng ngắt chỉ có A Cường.

Ông chủ Trương ở cửa hàng bên cạnh vừa hay đi ngang qua tôi: “Ơ kìa, không phải là Tiểu Nghi đây à, cái tay gãy của Tiểu Kỷ đã khá hơn chưa?"

"Hả? Anh ấy gãy tay khi nào ạ?"

"Hơn một tháng rồi, cháu không biết à?"

Tôi quên mất chào ông, vội vàng chạy về nhà anh. Tôi đã biết Tiểu Lan tìm tôi làm gì, nhưng lúc đó không phải tôi đang ngủ thì lại đang đi du lịch.

Tôi chạy đến cửa lại thấy sợ. Tôi nên đi vào thế nào? Nói gì đây? Tôi ngồi trên bậc thềm do dự không biết thế nào cho phải. Mãi đến khi nghe tiếng nạng lộp cộp, tôi bị dọa sợ đến nỗi nhảy dựng lên. Anh xiêu vẹo đứng ở đó, cánh tay phải băng bó, tay trái chống lên nạng, tôi đột nhiên thấy rất giận, lớn tiếng chất vấn anh: “Anh còn muốn đi đâu nữa?"

Anh nhìn tôi cười thật dịu dàng: "Anh không đi đâu cả, nhưng thấy em ngồi đây cả buổi rồi, quả thật không nhịn được muốn hỏi em, em thấy cái gì đẹp vậy?"

Tôi muốn cười, nhưng chỉ có nước mắt chảy ra. Thử hỏi trên đời này có gì có thể khiến tôi cảm động bằng sự dịu dàng và nụ cười của Kỷ Thế Phàm. Tôi bước lên, ôm ngang hông anh, dựa đầu vào ngực anh.

Anh không thể lấy tay ôm tôi, chỉ dùng cằm nhẹ nhàng mơn man làn tóc tôi: "Ngoan, đừng khóc, đỡ anh vào nhà có được không?"

Tôi gật đầu, cọ cọ vào lòng anh mấy cái, cầm lấy nạng, dìu anh vào trong nhà. Sau đó lại chạy đến chào hỏi bà.

Bà kéo tay tôi nói: "Tiểu Lan kể với bà rồi. Cháu bà bà biết, Phàm Tử không thích nói chuyện, nhưng lòng nó đối với cháu bà hỏng mắt cũng nhìn ra. Cháu đứa bé ngốc này sao lại nghĩ ngợi vơ vẩn gì chứ? Tốt rồi, cháu hãy giúp nó, có gì không hài lòng nói ra là được, Phàm Tử chuyện gì cũng giấu trong lòng, có việc gì cũng không nói. Nhưng lúc nó lên cơn sốt mê man chỉ gọi tên cháu, bà bảo A Lan tìm cháu nhưng con bé không tìm được. Sau này Phàm Tử cũng không cho tìm cháu, bảo cháu phải đến trường, không cần làm cháu lo. Thôi không nói những điều này nữa, cháu đi đi."

Thế Phàm ngồi trên giường làm như đang đọc sách. Tôi ngồi xuống cạnh anh, anh không nhúc nhích. Tôi giật lấy sách ném đi: "Nhìn em chứ đừng nhìn sách, bà bảo anh nhớ em, vậy không nhanh nhìn em đi, chúng ta đã hơn 50 ngày không gặp."

"Là 54 ngày." Anh nghiêm túc bổ sung.

Lập tức mắt tôi nhòa đi ướt đẫm, cái gì mà rụt rè tự ái mặt mũi đều bị tôi ném qua đầu, trước khi nước mắt kịp rơi tôi hôn lên môi anh, anh ôm tôi thật chặt, nhiệt tình hôn trả, khe khẽ gọi tên tôi: "Khả Nghi, Khả Nghi." Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp gọi tên tôi, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy tất cả tức giận khổ sở buồn bã thời gian qua thật ngu xuẩn, thì ra chúng tôi có thể yêu nhau như thế, có thể hạnh phúc ở bên nhau như thế. Tôi khẽ hôn lông mày, mắt, mũi, môi, cánh tay bị thương của anh: “Còn đau không?"

Anh lắc đầu, sắp khỏi rồi, chỉ gãy xương một chút, không chống được nạng nữa nên mới nghỉ lâu như vậy.

"Là vì đuổi theo em nên bị ngã?"

Anh ôm tôi vào trong ngực, hôn nhẹ lên tóc tôi, nói: "Không sao, đừng lo."

Tim tôi như có ai vừa đâm vừa bóp chặt. Chân không khỏe tất nhiên tay cũng không thể tốt được, Khả Nghi mày nói xem người không chịu thua kém như anh ấy ngày ngày nằm ở nhà sẽ khó chịu đến mức nào? Tôi hận không thể cho mình hai cái tát tai, lão Đại nói không sai, tôi được chiều chuộng từ bé, vào thời khắc mấu chốt chỉ biết đến cảm nhận của bản thân, có bao giờ đứng bên cạnh hỏi anh cần gì? Dùng góc độ của anh để nghĩ xem anh có bao nhiêu khó khăn? Ngày nào anh cũng ở cửa hàng nhỏ đông rét hè nóng ấy đã chịu cực khổ thế nào? Những nốt sởi đỏ ấy tôi chỉ cần tỉ mỉ một chút là có thể phát hiện. Nhưng tôi không thế, tôi ở cạnh anh lúc đó chỉ để có được sự coi trọng của anh. Mà khi anh cần tôi, tôi lại không có mặt.

"Thế Phàm, anh mắng em đi, đánh em cũng được, em cam đoan về sau không bao giờ ích kỷ bỏ chạy như vậy!"

Anh cười, lại hôn tôi: “Cô bé ngốc, anh đánh em làm gì, mắng anh còn không nỡ. Em chỉ cần hứa với anh, sau này muốn chạy thì chạy chậm thôi, mặc dù anh có ba cái chân cũng không thể đuổi kịp em."

Tôi ôm cổ anh: “Em bảo đảm về sau đánh em cũng không chạy."

Không lâu sau, Thế Phàm kiên quyết phải đến cửa hàng. Tôi biết vừa bắt đầu buôn bán, để anh ngày ngày ở trong nhà anh sẽ lo lắng. Nên tôi không cản anh, chỉ nói ba điều cho phép và không cho phép: 1, chỉ được ở cửa hàng, không được đi lung tung ra ngoài. 2, được cùng đi làm với A Lan, không được tự mình cậy mạnh. 3, về đến nhà chỉ được nghỉ ngơi, không được tất bật.

Anh vừa nghe đã bật cười ha hả, không coi là thật.

Vì vậy tôi liên tục trốn học ba ngày, buổi sáng chạy đến nhà trình diện rồi đi ra ngoài cùng anh, sau đó cả ngày ở lì trong cửa hàng, giúp anh làm việc (thật ra tôi cũng biết làm, chỉ là trước kia anh không cho tôi động vào). Còn anh càu nhàu không ngớt cẩn thận kìa nóng đấy đừng cắt nữa cái này cũng nguy hiểm. A Lan nói chưa từng thấy anh lắm mồm như vậy. Lúc rảnh rỗi, tôi còn kết hợp thực tế để giảng một số kiến thức lý thuyết cho A Cường, trong lòng hi vọng anh có thể nhanh chóng nâng cao tay nghề để đỡ việc cho Thế Phàm. Buổi tối đưa anh về, cơm nước xong lại nhờ A Cường đưa ra bến xe, tôi cũng biết không có người đưa về anh không yên tâm. Ba hôm sau anh không chịu nổi nữa, nhìn tôi chạy tới chạy lui còn trốn học, anh đau lòng không nhịn được. Cuối cùng điều kiện gì anh cũng đồng ý, chỉ cần tôi ngừng lại quay trở về lớp học. Bởi vậy tôi thắng lợi quay lại trường.

Trước kia cứ một tuần tôi đến nhà anh một lần, có lúc có việc một lần cũng không đến được. Nhưng từ khi xác định quan hệ yêu đương, dăm ngày hai bữa tôi lại chạy đến chỗ anh, thật ra đi xe rất thuận tiện, chỉ mất thời gian một chút chỉ cần không đi đúng vào giờ cao điểm là ổn.

Ông chủ Trương cách vách trêu chọc: "Thế Phàm này, Khả Nghi là bạn học hay bạn gái của cậu thế?"

Thế Phàm đỏ mặt: “Đều... Bạn học, không phải, là..."

Tôi tức giận lườm anh một cái, lập tức ôm chầm lấy anh: "Em là bạn gái của anh thì anh thiệt thòi lắm sao? Ông chủ Trương nhìn rõ chưa, cháu là bạn gái Kỷ Thế Phàm! Nếu sau này có nữ sinh khác đến tìm anh ấy, ông nhất định phải báo cho cháu biết nhé!"

Ông chủ Trương cười to Thế Phàm thật có phúc, có một bạn gái xinh đẹp lại còn là sinh viên đại học.

Thế Phàm bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi ngẩng đầu dành cho anh một nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy hạnh phúc trong mắt anh. Từ đó về sau bất kỳ ai hỏi, anh sẽ thoải mái thừa nhận tôi là bạn gái anh, mỗi lần như vậy, bất kể tôi đang làm gì cũng sẽ lập tức dừng lại, ôm lấy anh coi như khích lệ. Anh khiến tôi cảm thấy hãnh diện, bất kể là trong ngôi nhà đơn sơ của anh hay trong cửa hàng nhỏ này. Người khác đều cảm thấy anh có phúc, mà tôi lại cảm thấy người thực sự có phúc là mình. Tôi cũng hi vọng anh có thể cảm nhận được điều đó.

Cứ như thế tôi qua lại như con thoi, bản thân tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng anh lại không thể làm ngơ, dường như rất đau lòng. Có một hôm anh ôm tôi nói: "Anh có lỗi với em nhiều lắm, những nữ sinh khác có bạn trai để có người che chở yêu chiều, nhưng em lại phải đến chăm sóc anh."

Tôi nghiêm túc trả lời: "Kỷ Thế Phàm, anh chiều em thế đủ rồi, chiều nữa em sẽ leo tường dỡ ngói mất!

Ngược lại em thấy anh nên yêu thương chăm sóc bản thân mình thật tốt, trong lòng anh ai cũng quan trọng chỉ có anh là không quan trọng." Anh không nói gì nữa, chỉ ôm xiết lấy tôi, gục đầu trên vai tôi thật lâu. Tôi ôm đầu anh, hôn tóc anh, tự nhủ cả đời này mình phải yêu thương người đàn ông này hết lòng hết dạ.

Chương 7: Đính Ước Đêm Tuyết


Trong hạnh phúc thời gian trôi nhanh hơn. Năm ấy mùa đông đặc biệt tới sớm, sáng sớm tôi đã bị tiếng gọi của lão Lục đánh thức. Tuyết rơi. Đúng vậy, ở phương Bắc thì không có gì lạ, nhưng ở thành phố này của chúng tôi hầu như không thể thấy được tuyết. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhìn màu trắng bạc trải đầy mặt đất là Thế Phàm. Trời mưa anh đi lại đã khó khăn, bây giờ tuyết thì càng đừng hỏi. Nhưng anh thích hoạt động, lại không thích phiền hà người khác. Càng nghĩ tôi càng thấy lo, vội vã chui ra khỏi chăn rửa mặt mặc quần áo, trước khi đi còn không quên dặn các cô ấy xin nghỉ hộ tôi.

Tuyết rơi khó bắt xe hơn, đi cũng chậm hơn, xuống xe tôi chạy thẳng đến cửa hàng, tôi biết nếu anh ở đó thì không sao. Thật may, anh ở đây.

Anh hơi giật mình, hỏi sao tôi lại đến. Tôi không nói tôi lo, chỉ khẽ cười nói nhân cơ hội hiếm có đến thưởng tuyết với anh. Lúc này anh mới an tâm. Lúc rảnh rỗi tôi lén hỏi Tiểu Lan sáng nay anh đến bằng cách nào, có bị ngã không. Tiểu Lan nói lảng sang chuyện khác, nhưng nhìn nét mặt cô ấy tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, anh em nhà này không biết nói dối. Buổi sáng đi bước đầu tiên suýt ngã, sau đó được anh Cường cõng đến.

Tôi tức giận muốn chết, còn muốn giấu tôi ư, người này bao giờ mới học được không cậy mạnh? Tức thì tức nhưng tôi biết có ầm ĩ với anh cũng không ăn thua. Vì thế cả ngày tôi không yên lòng tính toán xem phải làm thế nào. Anh thấy tôi ít nói, hình như có gì không đúng, hỏi tôi có phải không thoải mái trong người. Tôi đáp vâng, hình như trời lạnh quá nên bị cảm rồi. Anh rất lo lắng, sờ trán tôi nhưng không thấy nóng. Một lát sau vẫn không yên lòng, dặn tôi về nhà anh ngủ trước, trước khi đi còn dặn uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều không nên đi lung tung, anh sẽ đóng cửa hàng sớm để về với tôi.

Tôi ngoan ngoãn đi về. Tôi cũng biết anh sẽ không muốn cho tôi thấy anh chật vật trong tuyết, tôi kiêu hãnh vì anh, anh lại không muốn lộ ra sự bất đắc dĩ và yếu đuối của mình trước mặt tôi. Tôi nằm trên giường nghĩ, tôi phải giữ chặt người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa cố chấp này, làm sao đây, tôi nên làm thế nào để cho anh biết tôi không ngại, tôi yêu tất cả, kể cả sự tàn tật của anh?

Buổi tối quả thật họ về sớm. Tôi giả vờ ngủ, anh đi vào sờ trán tôi, không yên lòng lại lấy đầu dựa một chút, xác định tôi không sốt mới đứng lên đi nấu cơm tối, lúc đi ra ngoài sợ làm tôi tỉnh giấc nên không dám dùng nạng, chỉ vịn vào bàn và tường nhảy ra ngoài. Tôi rất cảm động, cảm thấy được tình yêu của anh bao phủ. Tiểu Lan lặng lẽ kể với tối, buổi tối lúc về anh không cự nự gì, để A Cường cõng mình. Ăn cơm xong, tôi giả vờ nhờ A Cường đưa tôi về kí túc, anh nghe thấy quả nhiên không đồng ý, nói không thoải mái thì ai chăm sóc cho, trên đường còn hứng lạnh, hôm nay em ở lại đây, anh ra ngoài ngủ. Tôi quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh giữ tôi lai, đừng nói là giả ốm mà ốm thật tôi cũng cam lòng.

Tôi phấn chấn quấn lấy anh nói này nói kia. Anh hoài nghi nhìn tôi bảo sao em có tinh thần thế nhỉ. Tôi hơi chột dạ nói ngủ cả buổi chiều nên thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn mười giờ anh giục tôi về phòng ngủ, tôi vẫn bất động. Anh nói anh muốn ngủ, tôi nói anh còn chưa tắm kìa. Anh nói em ở đây anh tắm thế nào. Tôi bị nghẹn.

Bất đắc dĩ lên giường, nghe thấy tiếng cây nạng của anh lọc cọc bên ngoài, tiếng lấy nước. Sau đó lại xoảng một tiếng, tôi cứ ngỡ anh bị ngã, giật mình nhảy từ trên giường xuống, lúc chạy ra thì thấy anh tập tễnh nhưng vẫn vững vàng đứng đó, mà anh thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, không có áo khoác còn đi chân trần.

Anh ôm cổ tôi, cố kiềm chế không rống lên: "Em muốn bị ốm à! Đây là thời tiết gì, sao em không biết chăm sóc bản thân thế!" Tôi à một tiếng vội vàng chạy về giường, sau đó anh theo vào. Giúp tôi đắp kín chăn, tay còn xát chân tôi cho ấm: "Xem chân em lạnh cóng rồi này."

"Anh cũng thế." Tôi chỉ vào đôi chân trần của anh. Đây là lần đầu tôi thấy chân anh, một chân khỏe mạnh cân đối, một co quắp biến dạng, ngón chân quặp hết vào trong, nghiêng sang một bên. Lúc ấy anh mới ý thức được tôi đã thấy những gì anh không hề muốn tôi thấy, theo bản năng che lại: “Đừng nhìn, em sẽ thấy ghê sợ."

Tôi đưa tay ôm lấy anh, khẽ cọ mặt trên cổ anh: “Kỷ Thế Phàm, anh thật ngốc. Chỉ có một chàng trai ngốc mới nói những lời ngốc nghếch đó. Trên mông em cũng có một vết bớt vừa to vừa xấu, anh có muốn xem không, xem rồi liệu anh có ghét bỏ em không?"

Anh không cười, nâng mặt tôi lên, ánh mắt bi thương nhìn tôi: “Khả Nghi, không giống nhau. Của anh là dị dạng, dị dạng và khuyết tật từ nhỏ, hơn nữa sẽ càng ngày càng tồi tệ." Ánh mắt anh khiến tôi đau lòng không chịu nổi, một người không chịu thua kém như vậy lại tự ti sâu sắc.

"Anh không muốn em nhìn, em sẽ không nhìn. Nhưng anh đưa chân vào đây để em ủ ấm cho anh được không, anh lạnh em cũng đau lòng." Chuyện khác tôi không nắm chắc, nhưng tôi biết anh không từ chối được khi tôi nằm trong lòng anh.

Anh ngoan ngoãn đưa chân đã lạnh cóng vào. Tôi dựa vào lòng anh, dùng chân tôi nhẹ nhàng xoa xoa chân anh, không đợi anh có bất kỳ phản ứng nào, tôi đã đón lấy môi anh, anh không tránh né nữa, người cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Môi tôi trượt từ môi anh xuống cổ, lại hôn vành tai anh, nỉ non bên tai anh

"Thế Phàm, em yêu anh, yêu anh vô cùng, Thế Phàm, anh biết không?"

Anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, sau khi nhìn chăm chú tôi ba giây lại dùng hết sức hôn, cứ như muốn dùng cái hôn này để chứng minh anh yêu tôi bao nhiêu. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt như hận không thể uốn cong đối phương đến tận xương.

Dần dần tôi cảm thấy thân thể anh có sự biến hóa, cũng không biết phải làm tiếp thế nào, trong một khắc ấy tôi chỉ tình nguyện nghe cảm giác của mình, tôi nguyện làm người đàn bà của anh. Khi anh đè lên người tôi, giao thân thể nóng bỏng cho tôi, tôi không kìm được cắn vai anh thật mạnh, chúng tôi đều cảm nhận được đau đớn, cũng đều cảm nhận được hoan hỉ của tình yêu. Khi luồng nhiệt nóng bỏng tiến vào thân thể tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao loài người lại có giới tính, ấy là để hai người yêu nhau có thể hòa làm một.

Tôi nằm trong ngực Thế Phàm, vuốt ve thân thể anh, người anh rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ. Chỉ là bên mông trái hơi lõm xuống, có lẽ do thời gian dài không vận động. Tôi đột nhiên ngồi dậy, dọa anh giật mình: “Em làm gì vậy?"

"Anh có muốn xem cái bớt của em không, đó là chỗ xấu nhất trên người em, thật đấy, không lừa anh."

Nói xong, tôi lập tức xoay người nằm xuống, anh cười, đánh một cái lên mông tôi: “Rồi thấy rõ rồi, một vết bớt rất nhỏ, nhanh nằm vào chăn không lạnh."

Tôi lật người, cọ mặt vào chân trái của anh: "Em biết anh sẽ không chê em, cho dù vết rất lớn cũng không."

"Được rồi, anh biết, em dậy mau, cọ như thế buồn lắm."

"Anh có máu buồn à?" Tôi lại cố ý lấy tay gãi.

Anh cười, kéo tôi dậy: Ngoan nào, đừng nghịch ngợm nữa.

"Anh buồn thật à, em nghĩ là không có cảm giác, có thể tùy tiện cho em sờ nắn."

Anh cầm tay tôi để lên chân trái, nhìn vào mắt tôi: “Có cảm giác, biết đau biết buồn, chỉ không động đậy được. Nếu em gãi chân phải của anh, anh sẽ tránh đi, nhưng chân trái dù có muốn cũng không tránh được, em hiểu chưa?"

"Thế Phàm--"

"Sao?"

"Hình như anh chưa từng nói yêu em."

"Hả, anh cứ tưởng anh nói rất nhiều lần rồi."

"Một lần cũng chưa."

"Chưa nói thì càng không cần phải nói."

"Vậy gọi em một cách âu yếm"

"Khả Nghi"

"Chưa đủ dễ nghe"

"Tiểu Nghi?"

Tôi cười haha: “Cũng tạm."

"Không được, lợi dụng anh sao, Khả Khả? Tiểu Khả? Khả Nhi?"

"Ừ, tên này không tồi, về sau trên giường chỉ được gọi em như thế."

"A, vậy mà em cũng nói ra được... Khả Nhi, Khả Nhi."

"Đừng, anh chơi xấu."

"Muộn rồi, cô bé ngốc"... Lần này có kinh nghiệm hơn, anh không ở phía trên nữa, mà từ một bên dùng ít sức hơn, chân trái kẹp giữa hai chân tôi, như vậy có thể dùng sức dễ dàng hơn.

Buổi sáng khi tỉnh lại, thấy anh đang nằm cạnh tôi ngủ say sưa. Tôi không nhịn được hôn anh.

Ai ngờ anh đã đè tôi xuống: “Cứu mạng, em tưởng anh đang ngủ, đồ lừa đảo."

"Đang ngủ thật, ai bảo em trêu chọc anh."

"Em thấy anh ngủ ngon, cứ nghĩ anh mệt."

"Em có muốn thử xem anh có mệt thật không?"

"Đừng, đại gia tha mạng, người mệt là tiểu nhân, tiểu nhân không chịu nổi." Anh cười haha.

Tôi vuốt ve gương mặt anh: "Thế Phàm, em thích nhất nhìn anh cười, lúc anh cười là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ."

"Thế lúc anh không cười?"

"Là người đàn ông cool nhất thiên hạ."

Anh cười ha hả. Kéo tôi vào lòng: "Chỉ cần có em, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời."

Tôi khẽ chạm vào mông anh, hỏi anh có đau không.

Anh nói không đau.

"Kỳ lạ thật, vỗ mông ngựa* nửa ngày lại không đau."

*tiếng Trung: nịnh hót

“Chết nhé, bây giờ anh không bỏ qua cho em nữa."

"Cứu mạng..." Qua đêm đó khoảng cách của chúng tôi kéo lại càng gần. Buổi sáng anh đến cửa hàng, không cậy mạnh nữa, anh dùng nạng bên phải, A Cường đỡ bên trái, tôi giúp anh cầm nạng trái theo sau.

Vào cửa hàng anh ngồi xuống, tôi để nạng bên cạnh anh, thừa dịp A Cường không có mặt ở đó chỉ vào mũi anh: "Bây giờ em đi học, anh phải nghe lời biết chưa? Trên đường tuyết còn chưa tan hết, không cho phép anh cậy mạnh, đi đâu gọi A Lan hoặc A Cường đi cùng anh, nếu anh dám ngã thì em sẽ hừ hừ."
Phan gt
Phan_1
Phan_10 end
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .